14 bài thơ về hoa bỉ ngạn – Những cảm xúc đắng cay trong sự ly biệt

14 bài thơ về hoa bỉ ngạn gắn liền với sự ly biệt đau lòng
Rate this post

Loài hoa bỉ ngạn, tuy xinh đẹp, lại gắn liền với những câu chuyện tình đau lòng, đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho các thi sĩ viết những bài thơ chạm đến tâm hồn đọc giả. Hãy cùng Giải Đáp Việt tìm hiểu những bài thơ về hoa bỉ ngạn hay nhất trong bài viết dưới đây nhé.

1. Truyền thuyết về hoa bỉ ngạn

Có lẽ không nhiều người biết đến loài hoa bỉ ngạn vì chúng không phổ biến. Tuy nhiên, những người đam mê ngôn tình chắc hẳn sẽ không xa lạ với loài hoa này. Hoa bỉ ngạn là biểu tượng của những cuộc tình buồn, đau khổ, của sự chia ly. Khi nhắc đến hoa bỉ ngạn, chúng ta thường nghĩ đến những kỷ niệm đau lòng, những cuộc chia ly.

Theo truyền thuyết, có một đôi nam nữ trên Thiên Đình bị cấm gặp gỡ nhau. Tuy nhiên, tình yêu của họ đã vượt qua mọi trở ngại và họ thề nguyện sống bên nhau mãi mãi. Tuy nhiên, vì vi phạm luật trời, họ bị đày xuống trần gian và biến thành lá và hoa trên cùng một cây. Nhưng họ không thể được gặp nhau, khi có lá thì không có hoa, khi có hoa thì không có lá. Vậy là họ không bao giờ có thể gặp lại nhau.

Một ngày nọ, Đức Phật đi ngang qua và thấy một loài hoa đỏ rực nhưng tràn đầy bi thương trên mặt đất. Sau khi biết được câu chuyện, Đức Phật quyết định mang loài hoa này về miền cực lạc. Tuy nhiên, miền cực lạc là một nơi thanh tịnh, không có ác oán, không có đau khổ. Vì vậy, mọi mối thù hận trong hoa bỉ ngạn đều phải tan biến. Khi đến miền cực lạc, hoa biến thành màu trắng tinh, Đức Phật gọi nó là Mạn Đà La Hoa.

Tuy nhiên, loài hoa bỉ ngạn vẫn mang màu đỏ rực bởi vẫn còn duyên số nằm dưới lòng sông Vong Xuyên. Bồ Tát đã rải một hạt giống xuống đó và sau đó, hạt giống này nở thành một bông hoa đỏ rực. Bồ Tát đã đặt tên cho hoa là Mạn Châu Xa Hoa và yêu cầu nó làm sứ giả đón nhận các linh hồn và đưa chúng đến Hoàng Tuyền.

Đây là câu chuyện đầy cảm xúc và khiến người đọc không khỏi thấm thía vì mối tình bi thương của hoa bỉ ngạn.

2. Thơ về hoa bỉ ngạn

Hoa bỉ ngạn, loài hoa của những kỷ niệm đau thương và nước mắt. Chính vì thế, những bài thơ về hoa bỉ ngạn luôn mang đến cho người đọc những cảm xúc nồng nàn, xúc động đến đau lòng.

2.1 Sầu bỉ ngạn – Vong Sầu

Mùa này bỉ ngạn lại ra hoa,
Ngắm nhìn một đóa Mạn Châu Sa.
Hoa như chất chứa sầu bi lụy,
Lại nhớ tích xưa có kể là:

“Có một cặp đôi ở Thiên Đình,
Trai tài gái sắc tình nảy sinh.
Thiên quy giới luật đành vi phạm,
Muốn sống cùng nhau nguyện chịu hình.

Bị đày đọa xuống chốn trần gian,
Hai người từ đó phải khóc than.
Đầu thai sống kiếp hoa bỉ ngạn,
Chàng hóa làm lá, hoa là nàng.

Lá xanh, hoa đỏ đẹp kiêu sa,
Chẳng thể tương phùng lá và hoa.
Những lúc thấy hoa, tìm đâu lá?
Đến khi gặp lá, kiếm đâu hoa?

Xót xa đôi lứa phận bẽ bàng,
Đức Phật một hôm lại ghé ngang.
Mang gốc hoa về miền cực lạc,
Muốn độ cả hai nhập niết bàn.

Phật Quốc là nơi chốn thần tiên,
Tịnh độ thế gian mọi ưu phiền.
Nỗi hận tình si cùng thương nhớ,
Gom vào sắc đỏ nhập Vong Xuyên.

Chỉ còn sắc trắng Bỉ Ngạn Hoa,
Tinh khiết Phật gọi Mạn Đà La.
Từ đấy sống nhờ nơi cửa Phật,
Nhân thế xem là cõi Phật hoa.

Lại bàn sắc đỏ nhập Vong Xuyên,
Vẫn còn day dứt mối nghiệp duyên.
Phúc kiến Địa Tạng Vương Bồ Tát,
Lại hóa thành hoa chốn hoàng tuyền.

Bồ Tát đặt tên Mạn Châu Sa,
Cho làm sứ giả cầu Nại Hà.
Tiếp dẫn linh hồn người đã khuất,
Rồi đưa họ đến trước Mạnh Bà…”

Truyện xưa tích cũ ôi xót xa,
Mạn Châu Sa hỡi Mạn Châu Sa.
Ta khóc sầu thương hoa với lá,
Hay là ta khóc.. khóc cho ta?

2.2 Truyền thuyết hoa bỉ ngạn – Phan Công Phúc

Tịch trần truyền thuyết yêu tinh,
Loài hoa Bỉ Ngạn, chuyện tình đau thương.
Xưa kia hoa ngự trong vườn,
Thần sai hai vị làm phương gác hầu.

Nàng là trinh nữ Mạn Châu,
Chàng là quân tử đa sầu Sa Hoa.
Yêu nhau… mắc lệnh hải hà:
Gần nhau… tình phải cách xa nghìn trùng.

Duyên tình mãnh liệt nhớ nhung,
Một hôm cãi lệnh không tuân luật trời.
Thần bèn trách tội hai người,
Làm thân Bỉ Ngạn suốt đời lỡ duyên.

Nại Hà bắt nhịp Vong Xuyên,
Hoa thơm mọc ở Hoàng Tuyền tịch liêu.
Tương tư lãng đãng sương chiều,
Bao nhiêu hoa nở, bấy nhiêu hương tình!

Nghẹn ngào lệ đẫm mi xinh,
Khóc thương phận kiếp, mối tình ly tan.
Ngàn năm nở… ngàn năm tàn!
Lá-Hoa lỡ chuyến, trái ngang ngược đò.

Lá tàn… cây lại nảy mầm.