Chương 277: Kỷ sênh đừng đùa nữa

thumbnail_giaidapviet
Rate this post

Khi Lương Nặc trở về nhà, Hạ Du đợi anh ở cửa phòng trực của bảo vệ. Mật mã cửa phòng Bắc Minh Dục đã không cho phép Tôn biết, do đó cả hai đều không thể vào được. Hạ Du được tiến vào trong phòng, cô nhìn thấy nền nhà bằng đá sáng bóng, đủ sáng để thấy được gương, dù đã thay đổi dép đi trong nhà nhưng cô cũng không dám chạy tung tăng mà thận trọng tỏ ra.

“Đừng lo lắng, hãy coi đây như nhà của mình,” Lương Nặc kéo tay cô ngồi xuống ghế sô pha.

Sờ vào tay cô, Lương Nặc cảm thấy lạnh, anh vặn nhiệt độ điều hòa lên một chút.

Bắc Minh Dục không thích có một cô gái trong nhà mình, và càng không thích thái độ nhiệt tình của Lương Nặc đối với cô. Anh ta hơi bực dọc: “Ở gần trường số 12 của Hải Thành có căn phòng dành cho cô. Ngày mai hãy chuyển đến đó.”

Trường số 12 là trường cấp hai tốt nhất ở Hải Thành, với thành tích học tập của Hạ Du, việc học ở đó không phải là vấn đề.

Hạ Du cảm thấy sợ khi nghe giọng nói đó, cô co rúm người lại.

“Anh…anh có thể em ở cùng chị Lương Nặc mấy hôm không?” Hạ Du vụng về nhìn Lương Nặc.

“Ngoan,” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái an ủi, sau đó nhìn Bắc Minh Dục và nói: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó quay lại nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc đưa ánh mắt cho Bắc Minh Dục hi vọng anh không so đo với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hi vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục và nói: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hy vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hy vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hy vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hy vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với Hạ Du.

Bắc Minh Dục thả lỏng chiếc cà vạt sau lưng rồi chỉ tay về căn hộ phía đối diện và nói: “Buổi tối em qua đó ngủ, tôi sẽ để em ở lại đây vài ngày.”

“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, dù cho để em ở nhà vệ sinh thì em cũng không phản đối.” Hạ Du tỏ ra lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi. Bắc Minh Dục không hài lòng và không thể che giấu được ánh mắt không hài lòng đó.

Hạ Du nắm chặt hai tay, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị…chị Lương Nặc.”

“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay lên tay cô gái, an ủi cô, sau đó nhìn Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, và chỉ vài ngày thôi chứ không lâu đâu!”

Lương Nặc liên tục nhìn Bắc Minh Dục, hy vọng anh ta không đối xử khắc nghiệt với H