Dẫn nhập
Tính dục là một chiều kích quan trọng và mầu nhiệm của cuộc sống chúng ta. Trong thời đại hiện tại, tính dục đã trở thành một chủ đề “lộ” ra khắp nơi, có khi đến mức báo đạo và bão hòa. Nhiều người gọi văn hóa ngày nay là “phiếm tính dục”, nghĩa là tính dục xuất hiện ở mọi nơi và quan sát mọi sự theo góc nhìn dục tính. Trong xã hội và văn hóa ngày nay, tính dục thường bị lạm dụng để chỉ phục vụ cho sự tìm kiếm khoái lạc cá nhân.
Bạn đang xem: Thần Học Về Thân Xác Và Hoạt Động Tình Dục (Phần 1)
Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II đã trả lời một cách tuyệt vời cho trạng thái mới này. Ngài đã đặt tính dục trở lại trong bối cảnh sâu rộng hơn của thần học về thân xác. Chỉ khi xem xét dưới ánh sáng của những kinh nghiệm nhân bản nguyên thủy và những phẩm chất thực sự của thân xác con người, chúng ta mới hi vọng hiểu được ý nghĩa và giá trị của tính dục, cùng với những hành động liên quan đến nó. Nếu tính dục bị tách rời khỏi bối cảnh đích thực của nó, tức là trong một mối quan hệ lành mạnh, bền vững và dựa trên sự dẫn thân, thì tính dục chỉ còn là một trò chơi đơn giản.
I. Các Kinh Nghiệm Nhân Bản Nguyên Thủy
Dựa trên hai chương đầu của Sáng thế, Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II đã đặt ra ba kinh nghiệm nguyên thủy của con người trước khi tội nguyên tổ xuất hiện: “sự đơn độc nguyên thủy”, “sự hợp nhất nguyên thủy”, và “sự trần truồng nguyên thủy”. Nhưng điều quan trọng cần lưu ý là chúng ta, con người hiện tại, cũng có thể trải qua những kinh nghiệm này nhờ ơn Chúa Kitô ban cho chúng ta. Tuy nhiên, trải qua kinh nghiệm liên quan đến tội nguyên tổ có vẻ quen thuộc hơn, vì chúng ta đã và đang phạm tội và sai lầm.
Tuy vậy, thông qua thần học về thân xác, Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II đã giúp chúng ta nhận ra rằng chúng ta có thể có những trải nghiệm tích cực về sự đơn độc, hợp nhất và trần truồng. Điều này là những gì Chúa Kitô mong muốn cho chúng ta. Ngài muốn chúng ta trở về “thuở ban đầu” để khám phá ý nghĩa chân thật của thân xác và tính dục con người, cũng như ý nghĩa của sự sống.
Xem thêm : Cách Làm Búp Bê Cầu Nắng, Cầu Mưa Siêu Nhanh, Cực Đẹp
1. Sự Đơn Độc Nguyên Thủy: Khám Phá Đầu Tiên Về “Ngã Vị Tính”
Trong chương 2 của Sáng thế, từ câu 4 đến câu 25, chúng ta thấy “Thiên Chúa” được đề cập sáu lần như một cách để cho chúng ta biết rằng con người có khả năng nhận biết sự hiện diện của Thiên Chúa. Mối quan hệ giữa con người và Thiên Chúa là duy nhất. Con người được Thiên Chúa tạo dựng như các loài vật khác, nhưng chỉ con người mới có thể “nghe” và “nói chuyện” với Ngài. Chúng ta đứng trước Thiên Chúa một cách duy nhất, mỗi người hiện diện trước Ngài theo cách riêng của mình. Con người có thể giao tiếp trực tiếp với Thiên Chúa, thậm chí có thể trò chuyện với Ngài. Nhờ “sinh khí” của Thiên Chúa, con người có thể nhận biết và yêu mến Thiên Chúa, thế giới và chính bản thân mình. Một số loài vật cũng có khả năng nhận biết, nhưng giới hạn rất lớn. Con người, với tư cách là người, biết rằng mình biết, tức là có ý thức về việc mình biết và có khả năng suy nghĩ về các sự kiện và ý nghĩa của chúng. Từ đó, con người ý thức về bản thân mình là những cá nhân riêng biệt. Con người “đơn độc” vì con người có một thân xác duy nhất được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa. Con người là duy nhất trong thế giới vật chất, xét về mặt là những cá nhân. Khi Adam đặt tên cho các loài vật, ông cũng khám phá ra “tên” của mình, khám phá bản chất của mình. Ông tìm kiếm một “trợ thủ” nhưng không tìm thấy trong số các loài vật ông đã đặt tên. Con người khác biệt so với các loài vật vì con người không bị xác định bởi bản chất thân xác. Con người được tạo dựng từ “bụi đất” như các loài vật khác, nhưng con người cũng có “sinh khí” làm cho con người trở thành một sinh vật. Một xác thân có sinh khí không chỉ là thân xác, mà là một “ai”. Con người có thể tự do quyết định làm gì với thân xác của mình. Loài chỉ là bụi đất và không thể làm được như vậy. Tự do được ban cho con người để biết yêu thương. Nó có thể dẫn đến hủy diệt và phân biệt, nhưng cũng có thể dẫn đến sự sống và tạo ra sự hiệp nhất. Tự do là sự lựa chọn của chúng ta.
2. Sự Hợp Nhất Nguyên Thủy: Hiệp Thông Các Ngôi Vị
Sau khi nhận thấy “con người ở một mình không tốt”, Thiên Chúa đã sáng tạo Eva từ xương sườn của Adam khi Adam đang ngủ. Khi tỉnh dậy, Adam khám phá một “người” mới lạ, giống và khác cùng một lúc, và ông thốt lên: “Đây chính là xương của xương tôi, thịt của thịt tôi!” (Sáng thế 2,23), biểu hiện sự kinh ngạc và yêu mến tột cùng.
Adam đã mê hoặc bởi thân xác của Eva, vì cái “người” đó là một thân xác biểu hiện một con người. Các loài vật mà Adam đã đặt tên cũng là các thân xác, nhưng không phải là các cá nhân. Trong tiếng Hebrew, “thịt” và “xương” chỉ tổng quan về con người. Việc sáng tạo nữ từ một xương của nam là một cách biểu thị bóng bẩy về cách mà cả hai tham gia vào cùng một con người. Cả hai đều là các cá nhân được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa. Cả hai “đơn độc” trong thế giới vật chất này, nhưng khác nhau ở điểm gì? Tóm lại, khác biệt chính là tự do. Con người không được xác định bởi bản chất thân xác. Con người được tạo từ “bụi đất” như các loài vật, nhưng cũng có “sinh khí” làm cho con người trở thành một sinh vật. Một xác thân có sinh khí không chỉ là thân xác, mà còn là một “ai”. Một người tự do có thể tự do làm bất cứ điều gì với thân xác của mình. Loài chỉ là bụi đất không thể làm được điều đó. Tự do đã được ban cho con người để biết yêu thương. Nó có thể dẫn đến hủy diệt và phân chia, nhưng cũng có thể dẫn đến sự sống và tạo lập sự hiệp nhất. Điều này là lựa chọn của chúng ta.
Xem thêm : Cách ghép cà chua trên gốc cà tím
3. Sự Trần Truồng Nguyên Thủy: Chìa Khóa Để Hiểu Kế Hoạch Ban Đầu Của Thiên Chúa
Sau khi mô tả sự hợp nhất của cặp vợ chồng đầu tiên, chúng ta đọc rằng “con người và vợ mình đều trần truồng mà không xấu hổ trước mặt nhau” (Sáng thế 2,25). Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II gọi đoạn văn này là “chiếc chìa khóa” để hiểu kế hoạch ban đầu của Thiên Chúa đối với cuộc sống con người. Điều này thực sự là một tuyên bố táo bạo. Nếu chúng ta không hiểu ý nghĩa của câu trên, chúng ta sẽ không hiểu rằng chúng ta được tạo dựng như người nam và người nữ có ý nghĩa như thế nào. Chúng ta sẽ không hiểu chính bản thân mình cũng như ý nghĩa của cuộc sống.
Một người phụ nữ có thể tắm rửa một mình trong phòng tắm mà không cần che thân. Nhưng nếu có một người đàn ông xa lạ bất ngờ đi vào nhà tắm, cô ta sẽ cảm thấy xấu hổ. Vì sao vậy? Xấu hổ trong trường hợp này, như Đức Giáo hoàng giải thích, là một hình thức tự bảo vệ để không bị coi như một vật thỏa mãn dục vọng của người khác. Người phụ nữ hiểu rằng mình không bao giờ muốn được coi như một “vật” mà người khác có thể xem xét. Kinh nghiệm đã dạy cho cô ta biết rằng đàn ông thường có xu hướng đối xử với thân xác của phụ nữ như một vật. Do đó, người phụ nữ che thân để bảo vệ giá trị của mình không bị xâm phạm bởi “ánh mắt tham vọng” của người lạ – một cái nhìn không tôn trọng giá trị do Thiên Chúa ban. Ngược lại, trong trạng thái vô tội nguyên tổ ban đầu, Adam và Eva đã trải qua sự trần truồng mà không cảm thấy xấu hổ. Khi đó, ham muốn dục tình chưa xâm nhập vào tâm hồn con người. Vì vậy, hai ông bà tổ tiên của chúng ta, dù trần truồng, không cảm thấy có sự phòng thủ khi đứng trước người khác, vì cái nhìn của người đó hoàn toàn không đe dọa giá trị của họ. Đức Giáo hoàng mô tả một cách tưởng tượng rằng họ “nhìn nhau và thấu hiểu nhau… với ánh mắt tâm hồn tràn đầy bình an”. “Ánh mắt tâm hồn” không chỉ là cái nhìn của một thân xác thuần túy, mà là cái nhìn của một thân xác con người biểu lộ một tâm hồn sáng lạn. Họ thấy ý định yêu thương của Thiên Chúa ghi lại trong thân xác trần truồng của họ, và đó là điều mà họ mong muốn – yêu thương như Thiên Chúa yêu thương thông qua cả thân xác của họ. Trong tình yêu không có sự sợ hãi. “Tình yêu hoàn hảo loại trừ mọi sợ hãi” (1Giăng 4,18). Đó là lý do tại sao “trần truồng mà không xấu hổ” là chìa khóa để hiểu kế hoạch của Thiên Chúa đối với cuộc sống của chúng ta. Nó mạc khải chân lý nguyên thủy của tình yêu. Hiểu thấu đáo hơn nữa điều này, ta thấy rằng “thuở ban đầu” Thiên Chúa đã tạo ra khát vọng tính dục như là sức mạnh để yêu thương như Ngài yêu thương, bằng cách trao ban chính mình trong sự tự do, chân thành và toàn vẹn. Đây là những gì đôi vợ chồng đầu tiên đã trải qua như được mô tả trong Sáng thế. Khát vọng tính dục không được sống như một bản năng để tìm kiếm thỏa mãn ích kỷ của con người.
Chúng ta đã mất đi cái nhìn tuyệt vời này khi tội nguyên tổ xuất hiện. Nhưng đừng quên “Đức Giêsu đã đến để tái lập tình trạng tinh thuần nguyên thủy đó” thông qua ân sủng cứu rỗi. Điều này chưa hoàn toàn thực hiện cho đến khi Nước Trời đến, nhưng qua ân sủng cứu chuộc, chúng ta có thể bắt đầu khôi phục những gì đã mất ngay từ đời này.
(Phần 2 và Phần 3 tiếp theo)
Nguồn: Giaidapviet.com
Danh mục: Khám Phá