Xưng hô của Glenn và Sapphee được đổi từ chương này, dù sao thì quan hệ của cả hai cũng chỉ thiếu một bước nữa thôi 😉
Gác chuyện ấy qua một bên, vấn đề lúc này là – Sapphee đang mang thai.
Bạn đang xem: Đọc Monster Musume no Oisha-san – Nàng Lamia và chứng bệnh nan y – Part 2
“Không thể nào đâu,” Glenn lên tiếng. Rõ quá còn gì, cậu thật sự không nhớ mình có làm gì để khiến cái bụng của Sapphee chình ình ra như thế. Mà cái đáng quan tâm là, nếu cô ấy cứ tiếp tục bày trò thế này, không sớm thì muộn cậu sẽ bị Cthulhy tống cổ ra khỏi phòng khám mất.
“Nhưng bác sĩ à, nhìn coi nè – bụng em đã thành thế này rồi.”
Glenn chả thể hiểu Sapphee nghĩ gì mà lại đi bày trò như thế. Mà, có là gì thì cũng lộ tẩy cả thôi, bởi vì—
“Trước hết,” Glenn nói, “Thế quái nào để loài đẻ trứng như Lamia mang thai được hở?!”
“Ồ?” Sapphee đưa tay lên miệng và mỉm cười.
Thấy không, cái điệu ấy rõ là điêu mà. Sapphee phải hiểu điều này hơn Glenn quá ấy chứ, lamia thì sao mà mang thai được.
Hiển nhiên là, có khá nhiều loại quái vật đẻ trứng — như là harpies, mermaids và lamia. Glenn chăm sóc cho bệnh nhân quái vật mỗi ngày, và đôi khi cậu cũng gặp phải mấy ca sinh nở. Tóm lại là, nếu bị lừa bởi cái trò vặt này thì phải xem xét lại tư cách làm bác sĩ của cậu đấy.
“Thôi được rồi,” Glenn nói tiếp. “Có chuyện gì với bụng em vậy, đưa anh coi xem nào.”
“Ahhn, bác sĩ à! Kêu em cởi đồ ngay tại đây sao, thiệt táo bạo à nha..”.
“Anh không có nói thế bao giờ!”
Glenn muốn phát cáu. Nhớ lại ngày trước, Sapphee lúc nào cũng thể hiện mình như một người chị lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng gần đây, dù có làm tròn vai trò trợ lý cho Glenn, nhưng những trò đùa của cô lại tăng thêm theo từng ngày. Ngớ ngẩn nhất chắc chắn là cái trò mang thai này và mấy thứ tương tự.
Sapphee nâng cao gấu váy của của mình lên cho Glenn. Khoảnh khắc ấy, khiến trái tim Glenn chợt lỡ nhịp, nhưng rồi bình tĩnh lại, cậu nhận ra rằng, dưới lớp váy ấy, Sapphee vẫn đang mặc bộ trang phục y tá thường ngày của cô. Đi kèm với nó vẫn là bộ đồ lót đen quyến rũ.
Tuy nhiên, giữa chiếc váy mỏng và trang phục y tá là một bọc vải lớn được quấn trong một cái giỏ. Tất nhiên là Glenn biết, việc Sapphee mang thai hay cái gì đó như thế là chuyện không thể nào. Là cô cố tình độn mấy thứ này dưới bộ đồ để khiến bụng mình thành như vậy.
Chiếc giỏ được buộc quanh người của Sapphee bằng một sợi dây. Sapphee lẽ ra phải biết ngay từ đầu rằng trò đùa của mình sẽ bị phát hiện ngay lập tức khi Glenn nhận thấy bộ áo lót bó sát ẩn dưới lớp váy mỏng ấy.
Trong giỏ có vẻ có gì đó, thứ gì đó nằm gọn, bên dưới lớp vải.
“… Là trứng sao?” Mắt Glenn mở to.
“Các fairy đã tìm thấy chúng cách đây ít lâu,” Sapphee nói. Họ phải chạy khắp nơi trong thị trấn đẻ tìm cơ thể cho Kunai-san, đúng chứ? Cơ mà, họ không tìm được bộ phận cơ thể của cô ấy, thay vào đó, họ mang thứ này về. “
“Đây, nhìn nè.”
Sapphee cởi bỏ chiếc váy mỏng cho Glenn nhìn rõ cái rổ. Có vẻ là vì muồn ủ chỗ trứng mà cô ấy mới đeo nó. Chỗ trứng khá lớn, mỗi quả lớn gấp đôi so với trứng gà. Hiển nhiên đây là trứng của quái vật.
“Sau cùng thì, vì họ không thể để chúng ở đó. Nên em nghĩ có lẽ chúng sẽ nở nếu em ủ ấm cho chúng.”
Trong giây lát, Glenn còn tưởng Sapphee đang đùa, nhưng ánh mắt của cô ấy thật sự nghiêm túc.
Glenn kiểm tra những quả trứng một lần nữa. Chúng rất khác so với trứng của mermaids sống ở dưới nước và vỏ cũng không mềm như của tộc lamia. Nếu đây thực sự là trứng của loài quái vật nào, thì chỉ có thể là trứng của harpy.
Harpies là một loại quái vật dạng chim với cánh tay hình cánh chim và bàn chân có móng vuốt. Tất nhiên là, ở Lindworm cũng có khá nhiều harpies, họ sống theo đàn, dọc theo sườn của Dãy Vivre.
Dù là thế – nhưng, những quả trứng harpy này có thật là bị bỏ lại trong thị trấn không? – Glenn tự hỏi
Xem thêm : Bộ sưu tập hình ảnh đẹp nhất về Đức Mẹ Maria
“Cha mẹ của chúng chắc cũng đang tìm kiếm chúng, đúng chứ?” Sapphee nói.
Cũng có lý – không bậc cha mẹ nào lại nỡ bỏ rơi những đứa con kháu khỉnh vẫn còn trong trứng của mình thế này, họ chắc chắn đang tìm kiếm chúng. Trứng sẽ không nở nếu không có đủ nhiệt và có nguy cơ những con bên trong bị chết. Chình vì vậy mà, Sapphee đã bọc chúng bằng vải và ủ chúng dưới lớp quần áo, đó là cách tốt nhất.
“Cho anh xem thử chút,” Glenn nói rồi đưa tay ra, cầm lấy một quả.
Chúng khá nhẹ. Glenn lập tức hiểu rõ ngay khi vừa nâng quả trứng lên.
“Không phải rồi,” cậu nói.
“Không phải gì cơ?”
Glenn giải thích: “Những quả trứng này chưa được thụ tinh. “Nên không có đứa trẻ nào trong nó cả. Có lẽ đây là kết quả của chu kì rụng trứng ở harpy nữ.”
Dù có là kì giao phối hay không, tất cả các nữ quái vật vẫn phải trải qua thời kỳ dụng trứng – Sapphee cũng vậy, cô cũng thường đẻ trứng thụ tinh theo định kỳ.
Không phải là điều mà phụ nữ có thể chia sẻ với cánh đàn ông. Nhưng đã có rất nhiều chị em đến phòng khám để được tư vấn về những tình huống rụng trứng trái định kỳ, họ đều cảm thấy trong người khác lạ, toàn thân mệt mỏi. Hầu hết các nguyên nhân đều liên quan đến căng thẳng, khó khăn hoặc các thay đổi trong cuộc sống hàng ngày của họ, vì vậy, chỉ cần bệnh nhân được nghỉ ngơi và ăn những thứ giàu chất dinh dưỡng thì họ sẽ không gặp biến chứng đáng ngại.
“Tức là không có ai lạc mất con nhỉ,” Sapphee nói. “Như vậy là em mừng rồi.”
“Nhưng,” Glenn cảm thán, “dù có là trứng chưa thụ tinh, nhưng chúng cũng đâu phải thứ có thể vứt bên đường vậy chứ.”
“Đúng vậy nhỉ,” Sapphee nói rồi với lấy những quả trứng từ Glenn, rồi bọc chúng lại bằng tấm vải.
Dù chỉ là những quả trứng không được thụ tinh, nhưng chúng không phải là thứ mà ai muốn ném đi đâu thì ném. Bởi vậy, Sapphee luôn đảm bảo là Glenn không bao giờ thấy cô vứt bỏ những quả trứng của chính mình.
Nghĩ lại thì, cả ngày nay, xung quanh Lindworm chỉ toàn những thứ kì quặc — không phải tay với chân, thì cũng là trứng.
Chợt, một luồn gió nhẹ quẩn quanh gấu quần của Glenn, làm cậu bất ngờ. Dưới chân cậu là một fairy, đang ngước nhìn Glenn với vẻ mặt lo lắng.
Mới đầu, cậu cho là họ đang đòi tiền công hôm nay — vì khi nghĩ lại, Glenn nhớ ra mình vẫn chưa trả công của hôm nay. Nhưng trước khi cậu mở lời, fairy ấy đã lên tiếng—
“Bên ngoàii!”
“Bên ngoài?”
“Bên ngoàiii!”
“Đông lắmm!”
“Có ai đóó!”
“Sao…?”
Rất nhiều người bên ngoài? Glenn tự hỏi Vào giờ này sao?. Nhưng nếu các fairy đã nói vậy, thế tức là chuyện này là thật. Glenn thì không bàn, nhưng các fairy đặc biệt mẫn cảm với những chuyện như thế – bởi vật, cậu biết rằng mình có thể tin lời họ.
“Sapphee, chuyện này là sao?”
“Em cũng chỉ mới nhận ra thôi, nhưng…” Sapphee ôm chặt lấy chỗ trứng. “Em nghĩ là những kẻ Skadi-san và Kunai-san đang đuổi theo có lẽ đang theo rõi anh đấy, Bác sĩ Glenn.”
Sapphee liếc nhìn về phía cửa sổ, với ánh mắt sắc lạnh. Có lẽ là có ai ở đó, nhưng Glenn không đủ khả năng xác nhận chuyện này.
Tuy nhiên, Lamia có một cơ quan đặc biệt để cảm nhận nhiệt độ. Theo như Sapphee mô tả, nhờ vào nó mà cô ấy có thể “nhận biết thân nhiệt”. Glenn khó mà hiểu rõ về cơ quan ấy của Sapphee, nhưng giờ nó không phải vấn đề.
Xem thêm : [Mẹo] Cách tập bỏ tã bỉm đêm cho bé, bé mấy tuổi thì bỏ tã tốt nhất?
Với cơ quan cảm giác này, lamia có thể xác định được chuyển động của người hoặc động vật ngay cả khi ở trong bóng tối. Họ cũng có thể xác định nơi ai đó đã từng ở hay đi qua nhờ vào cảm nhận tàn dư thân nhiệt mà một người để lại ở nơi họ từng có mặt.
“Đợi đã,” Glenn nói. “Ý em là chúng theo anh suốt quãng đường trở lại đây sao?”
“Ai biết đâu?” Sapphee nói. “Dù sao đi nữa, sẽ thật nguy hiểm nếu còn ở lại đây. Có lẽ chúng đang bao vây ta rồi. “
Sự tình lúc này thật sự không ổn.
Không đời nào Glenn có thể đấu lại lũ côn đồ ấy. Cả đời cậu chỉ cắm đầu vào học và học – cậu cũng hoàn toàn không biết tí gì về võ thuật hay kỹ thuật chiến cận chiến. May mắn là, kể từ khi trở thành bác sĩ, Glenn phải chạy quanh thị trấn mỗi ngày, nhờ vậy mà thể trạng của cậu cũng khá hẳn lên, nhưng ở vào tình huống này thì quả thật cậu chẳng biết nên làm thế nào.
Trong lúc Glenn đang vắt óc suy nghĩ, thì bên ngoài phòng khám, tiếng bước chân đã đến gần. Ngay sau đó, cánh cửa đơn giản của phòng khám bật tung khỏi bản lề, khiến Glenn giật mình quay lại.
“!”
Giữa khoảng không tối đen.
Trong bóng tối của của màn đêm, có kẻ nào đó tiến vào trong phòng khám. Tên đó mặc một bộ đồ màu xanh nước biển và che mặt bằng một tấm vải. Giữa tình cảnh hỗn loạn ấy, các fairy liền chạy trốn ngay tức khắc. Hắn lầm bầm gì đó bằng cái giọng như bị nghẹt, sau đó hắn nhắm hướng Glenn và lao tới, đúng lúc ấy —
“Bác sĩ!”
Khoảnh khắc tiếp sau đó là thân hình gã đàn ông bị đánh bay.
Sapphee quất mạnh cái đuôi trắng. Với chiều dài như chiếc roi, Sapphee đánh bay tên cướp vừa xông vào phòng khám.
Thân dưới của Lamia vừa linh hoạt lại mạnh mẽ. Chiếc đuôi ấy có thể coi như là một cánh tay thứ ba, hệt như lần Sapphee lôi Glenn lên khỏi mặt nước ngày đó. Với cơ bắp khỏe mạnh, lamia sử dụng chiếc đuôi ấy như vũ khí để chống lại kẻ thù.
Kiểu tấn công ấy thường không mấy hiệu quả với quái vật, nhưng kẻ xông vào phòng khám là một con người. Gã không biết rằng có một lamia sống tại phòng khám, để rồi bị đánh bay bởi Sapphee.
“Em vừa hiểu ra hai chuyện, Bác sĩ Glenn.”
“Ư-Ừm,” anh run rẩy nói.
“Đầu tiên. Bọn cướp có lẽ đã thấy anh nói chuyện với Kunai-san. Trước đó, chúng chắc chắn không hề để ý đến anh. Thêm vào đó, chúng không biết rằng một lamia như em đang ở đây, bởi thế mà cũng mới nghĩ mình có thể dễ dàng tấn công nơi này. Nhưng, vì đã có em ở đây, nên chúng ta sẽ ổn thôi.”
Sapphee vẫn rất bình tĩnh; Glenn mưng vì ở trong những tình huống như này, Sapphee vẫn giữ được sự bình tĩnh cần có. Khi còn ở Merrow Waterways, cô luôn cho cậu thấy nụ cười hồn nhiên của mình, nhưng trong những lúc nguy cấp, Sapphee luôn là người đáng tin cậy nhất. Dù sao thì, những ngày còn ở Học viện, cô vẫn luôn là đàn chị của Glenn.
“Thứ hai là. Phòng khám này giờ đã bị nhắm tới. Em nghĩ chúng ta phải chạy thôi. “
“H-hiểu rồi!” Glenn nhanh chóng đáp lại.
Anh khoác vội chiếc túi y tế mà anh luôn mang theo qua vai. Sapphee cận thận ôm những quả trứng được bọc trong vải, rồi chạy ngay về phía cửa chính. Về phần các fairy, thì họ đã trốn từ lâu rồi. Họ là những quái vật tinh ranh, luôn biết cách ẩn tránh khỏi tầm mắt người khác, vì thế Glenn không cần phải lo cho họ. Vấn đề giờ là cậu và Sapphee.
“Ồ, còn một tên nữa,” cô nói, rồi quất bay một tên cướp khác đang xông vào. Dù mới chạng vạng tối, nhưng tầm nhìn của Sapphee vẫn không gặp chút khó khăn nào. Tận dụng khả năng cảm nhận nhiệt độ của mình đến mức tối đa, cô ấy quất bay tất cả nhưng kẻ đang tấn công, những kẻ — mà trong những trường hợp khác — sẽ áp đảo bởi lợi thế bóng tối của màn đêm.
“Không cần phải lo cho lũ cướp,” cô nói với Glenn. “Dù có là một bác sĩ, nhưng anh không thể lo cho cả những kẻ như vậy được.”
“Ừm, đúng vậy nhỉ,” Glenn gượng cười. “Anh có lẽ sẽ chữa cho chúng, nhưng để sau khi chúng ta thoát được đã.”
“Ừm, đúng là anh mà – anh chẳng bao giờ thay đổi, bác sĩ ạ.” Sapphee vừa nói vừa mỉm cười với Glenn.
Sapphee có vẻ hơi căng thẳng từ lúc cậu quay trở về phòng khám, nhưng lúc này đây, trên mặt cô là nụ cười thoải mái khi bên cạnh Glenn.
Nguồn: Giaidapviet.com
Danh mục: Khám Phá