Vừa mới ly hôn chưa được nửa tiếng, nữ phụ Bạch Thụy Hoan đã kịp lao vào công việc quan trọng: chăm sóc chồng cũ đột ngột mắc bệnh!
Phùng Nghiên vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nhìn thân hình to lớn của người đàn ông cao gần m mệt đỏng đảnh trên giường. Nếu không có sự giúp đỡ của bảo vệ tiểu khu, cô đã bị hắn tạo ra một trận mệt mỏi chết ngất!
Bạn đang xem: Đọc Truyện Online
Ban đầu, cô vẫn còn tỉnh táo. Nhưng khi Phùng Nghiên tốt bụng đưa hắn về nhà, hắn đột nhiên bất tỉnh, khiến cô không biết phải làm gì.
Tiếng rên rỉ trầm thấp vọng vào tai Phùng Nghiên. Cô phát hiện người trên giường khẽ vặn người, sắc mặt tái nhợt giờ đã chuyển sang một mảng đỏ hồng. Hàng mày đẹp trai nhíu chặt, tạo nên gương mặt khá khó chịu.
Liệu việc trở về là điều không đúng đắn?
Phùng Nghiên tự sựy đắn, nếu để hắn mắc bệnh ở đây, người bị tình nghi sẽ chắc chắn là cô. Một khi bị ai đó phát hiện, có thể Bạch Thụy Hoan sẽ phải tiết lộ mọi chuyện trước thời gian đã định trong truyện!
Nghĩ đến đó, Phùng Nghiên lâm vào tâm trạng chán nản, đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn sạch, nhúng nước, vắt khô, sau đó đặt vài viên đá lạnh lên Ám Dạ Minh. Xong xuôi, cô lục trong hộc tủ cạnh giường lấy ra vỉ thuốc hạ sốt, ép buộc đối phương uống, rồi đem ly đút một ít nước ấm cho hắn uống.
Thực sự, nam chính nên cảm thấy may mắn vì trước đó Phùng Nghiên đã có kinh nghiệm chăm sóc người bị ốm.
Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường với sự chán ghét, nghĩ lại, việc bị đột nhiên mắc bệnh giống như trường hợp của Ám Dạ Minh thực sự có chút không bình thường…
Âm thanh của chiếc đồng hồ quả lắc phát ra, vọng lại trong không gian yên tĩnh, cơn buồn ngủ áp đảo Phùng Nghiên. Ban đầu, cô còn cố gắng giữ tỉnh táo, kiểm tra nhiệt độ của Ám Dạ Minh sau mỗi khoảng thời gian. Nhưng sau vài lần, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu không thể cưỡng lại, dần dần sụp xuống…
Ám Dạ Minh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng lên, toàn thân như bị đốt cháy.
Trong cơ thể hắn, như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé, nỗi đau đớn khiến linh hồn hắn gào thét, loại đau đớn này thật sự khó chịu.
Không biết phải trải qua bao lâu, ý thức của hắn trôi qua lại, bóng tối bao trùm, khiến Ám Dạ Minh không thể phân biệt mơ và hiện thực. Đột nhiên, một luồng sáng chói ập đến, xóa tan hết những mơ mị hư ảo đang bám lấy hắn, đồng thời, sự tỉnh táo cũng kéo hắn trở về!
Xem thêm : Làm sao chuyển dữ liệu khi thay đổi máy tính hoặc ổ cứng?
Ám Dạ Minh bừng tỉnh.
Hắn ngồi dậy nhìn xung quanh, khuôn mặt hơi ngơ ngẩn, sau đó một tiếng ngáp dài không thể không chú ý.
Sự im lặng của Ám Dạ Minh là lớn đến mức khiến Phùng Nghiên cũng tỉnh giấc. Cô nhìn chéo cổ mỏi nhừ của mình, không tránh khỏi hối tiếc vì đã để nguyên một tư thế nửa nằm nửa ngồi mà mắc chứng ngủ.
“Ám Dạ Minh, cuối cùng anh cũng chịu thức dậy rồi à?” Cô ngước lên nhìn hắn, lười biếng nói.
Không ngờ đối phương không có phản ứng gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
“Khuôn mặt tôi bị dính gì sao?”
Phùng Nghiên giật mình, lúc nãy có lẽ ngủ quá cẩu thả… Cô vội vàng đưa tay lên quệt thử, rõ ràng là không có gì ở đó!
“Vừa rồi cô gọi tôi là gì?”
“Ám Dạ Minh…?” Phùng Nghiên nhíu mày: “Anh bị sốt à?”
Nghe cô nói xong, khuôn mặt đối phương trở nên khó coi hơn, hắn đưa tay để lên trán, toàn thân mệt mỏi.
Phùng Nghiên cảm thấy lạ thường, nhưng cô không quá quan tâm, chỉ đặt nhiệt kế lên giường và nói: “Hãy tự kiểm tra, nếu vẫn còn sốt thì hãy đến bệnh viện!” Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, nhận ra rằng đã quá giờ ăn tối, nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra đi.
Ám Dạ Minh nhìn cử chỉ của cô, chợt có chút không hài lòng: “Cô định đi đâu?”
Kể từ khi tỉnh dậy, hắn đã cảm thấy người phụ nữ này quen thuộc, có một giọng nói trong tiềm thức không cho phép hắn để cô rời đi.
Xem thêm : Cá Chai Trứng
“Về nhà. Tôi đã nấu sẵn cháo để trên bàn cho anh, muốn ăn thì hâm lại, không thì có thể đổ đi.”
“Ở lại đây ăn cùng tôi.”
Phùng Nghiên ngỡ ngàng, liệu hắn thực sự muốn như vậy không? Nhìn rõ đi, tôi là Bạch Thụy Hoan đấy!
Ám Dạ Minh lại mời cô ở lại ăn tối à? Dù đồ là cô nấu… Hay là hắn sợ cô sẽ đánh thuốc vào thức ăn?
“Dù sao cô đã ở đây chăm sóc tôi cả ngày rồi, còn sợ mất thêm chút thời gian để ăn tối à?”
Nhắc mới nhớ, suốt cả ngày hôm nay, cô chỉ ăn một bữa sáng, sau đó ngủ một giấc rồi tỉnh dậy. Bây giờ đã đói bụng.
Nhưng cô chỉ nấu đủ cho một người.
“Thôi được rồi, nếu anh không phiền, tôi sẽ dùng hết những nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh nhé?”
“Cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn!”
Dứt lời, Phùng Nghiên nhanh chóng tiến vào nhà bếp, cầm một bát cháo trên bàn để hâm nóng cho Ám Dạ Minh.
Với việc chăm sóc nam chính suốt một ngày, ăn chút đồ ở nhà hắn cũng không sao chứ? Ám Dạ Minh không phản đối Bạch Thụy Hoan, cô không cần tự làm khó mình!
Trong khi suy nghĩ, Phùng Nghiên không hề hay biết rằng, cặp mắt sâu thẳm của Ám Dạ Minh đã dán chặt trên người cô từ đầu đến cuối. Ánh đèn phản chiếu con ngươi đen thẫm, mang trong mình những cảm xúc phức tạp không thể nói thành lời.
Nguồn: Giaidapviet.com
Danh mục: Khám Phá